Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

Này em gái. hãy hay hay làm vợ…chị!.

Em gọi tôi bằng chồng đã thành sự thực

Này em gái, hãy làm vợ…chị!

Và thứ tình ái này sẽ mãi là bí hiểm của tôi và em. Vợ tôi em nhé!. Đĩnh đạc đến bên em. Tôi không muốn em phải khổ. Tôi đã không tin đó là sự thực.

Một vài nhân tình yêu nhau mê đắm nhưng phải ẩn mình trong mối quan hệ của tình cảm chị em. Một người có thể danh chính ngôn thuận là chồng em trong nghĩ suy cơ bản của mọi người. Tôi có hình hài của một cô gái thùy mị. Một chân mây mới đã mở ra. Tôi thấy tim mình như ngừng đập. Em gọi tôi bằng chồng đã thành sự thực. Em có tình cảm với tôi nhưng em cũng sợ.

Thế mà tôi đã quá bất thần. Tôi và em chẳng thể đến bên nhau. Tôi đã từng nghĩ cả đời này tôi và em sẽ mãi mãi trong danh phận của “hai chị em”. Em thường hỏi tôi câu hỏi: “Mình có sống và yêu nhau như một cặp vợ chồng không?”. Tôi đã từng nghĩ sẽ mãi đồng hành bên em. Tôi chỉ biết lặng im. Tôi sẵn sàng chịu đau khổ. Một ngày không xa… Hãy làm vợ chị. Đã không biết bao lần tôi muốn ôm chặt lấy em.

Em”. Tôi đã có thể đường hoàng. Yêu nhiều đến mức tôi dám tranh đấu với cả thế giới này để có em bên mình”. Tôi biết. Một ngày không xa…(Ảnh minh họa) Tôi và em đã bên nhau 5 năm qua dưới cái vỏ bọc là “chị. Thương cho thứ tình cảm “không bình thường” của mình và khóc vì thương em. Tôi có hình hài của một cô gái thùy mị. Đoan trang nhưng trong lòng tôi lại chỉ có thể rung động với em – một người cùng giới.

Làm sao em dám làm người yêu tôi khi mà tôi cũng chỉ là một “liễu yếu đào tơ”? Người sánh vai bên em phải là những chàng trai cao ráo. Nhưng tôi chẳng thể nào cầm lòng được trước ánh mắt. Để rồi. Em sợ quá nhiều thứ. (Ảnh minh họa) Khi phát hiện ra bí hiểm của …chính mình tôi đã hoảng sợ tột đỉnh.

Em cũng khóc. Đẹp trai và mạnh mẽ khác. Cũng những anh chàng hào hoa mà là…em. Một ngày nào đó. Nhưng lần này. À không. Tôi và em đều cảm thấy đau đớn vì điều đó. Tôi muốn em có một cuộc sống bình yên

Này em gái, hãy làm vợ…chị!

Ngày em thừa nhận rằng em yêu tôi. Đoan trang nhưng trong lòng tôi lại chỉ có thể rung động với em – một người cùng giới. Giấc mộng về một tổ ấm. Vậy mà giờ đây. Rồi tôi sẽ cưới em. Nụ cười. Tôi đã khóc rất nhiều. Hãy quên mình đồng tính Bị vợ khinh rẻ thích đồng tính Khi tôi biết mình yêu em cũng là lúc tôi giấu kín tình cảm đó trong mình.

Nơi tôi gọi em là vợ. Tôi không tin rằng em cũng yêu tôi nhiều đến vậy nhưng chặng đường phía trước với cả tôi và em còn quá dài. Sợ miệng lưỡi cõi tục. Bởi chính tôi cũng không thể đáp được câu hỏi đó. Mọi điều đã thật khác rồi phải không em?? Tôi có thể ôm em vào lòng. Dù cho trong mắt mọi người. Đó là những giọt nước mắt như bao lần khác tôi và em bên nhau.

Chính là em chứ không phải ai khác. Tôi biết mình tâm hồn mình không đồng nhất với vẻ ngoài mà tạo hóa tặng thưởng. Tôi sẽ đành chấp nhận tiễn em bên một người đàn ông khác.

Tôi chôn chặt tình cảm của mình. Làm sao em có thể ở bên tôi. Nơi tôi gọi em là vợ. Trong giấc mơ của tôi – một cô gái tuổi đôi mươi không có sự xuất hiện của những chàng hoàng tử. Tôi khóc vì thương mình. Tôi nợ cô ấy một thế cuộc" Vì gia đình. Để ôm em vào lòng. Sợ ba má không chấp nhận và sợ cả chính bản thân mình không dám tiến đến với ái tình mà cõi tục khó lòng hài lòng.

Rồi tôi sẽ cưới em. Nhưng chính ái tình với em làm tôi có thêm nghị lực để dám sống. Để rồi những lần được nắm tay em đi dọc con đường. Và bên nhau trọn vẹn suốt cả thế cuộc ư? Một điều thật viển vông phải không em? Giấc mộng về một tổ ấm.

Lần nào gục đầu vào vai tôi. Để hét lên rằng: “Tôi yêu em. Tôi và em đều là:hai người con gái! Bài can hệ: Chính thức cho phép hôn nhân đồng tính tại Việt Nam "Vì đồng tính. Hoặc nếu không. Tôi ôm em vào lòng và khóc. Sẽ đứng sau và bảo vệ em mỗi khi em cần tới tôi vì tôi biết. Khổ cực nhất trong ái tình không phải là chia tay mà là yêu mà không thể sống với ái tình đó. Giọng nói thân yêu và cả những bẽn lẽn của em.

Nhưng đáp lại câu hỏi đó. Khinh bỉ để có em nhưng điều khiến tôi không dám làm thế là vì em. Đặt lên bờ môi em một nụ hôn nồng nàn và có thể tự tin nói rằng: “Tôi yêu em”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét