Thậm chí còn bị cắt xén tiền ăn để đóng thuế trên từng “thìa cháo”
Nhưng lại luôn là một trong những nước hạnh phúc nhất thế giới. Vậy là hoài cho bữa ăn của lũ trẻ đã “eo hẹp” giờ lại càng thêm khó “xoay xở”.
Trong trường hợp này. Ngoại giả. Vậy nên đương nhiên. Gạo. Trách sao người Việt luôn thấp còi. Nên. Giờ lại còn bị “cắt xén” hơn nữa. Nói là vậy. Kể cả tiền ăn bán trú do phụ huynh đóng. Số tiền thuế chênh lệch đó phụ huynh là người phải chịu. Hơn nữa cũng góp phần bắt nhà trường phải mua được nguồn thực phẩm sạch. Bởi nhà trường muốn đảm bảo làm theo quy định mà không muốn chịu thiệt về mình.
Nhất là những mặt hàng nhỏ lẻ. Không được phép tính thêm phí tổn cho việc cấp hóa đơn. Người bán phải xuất hóa đơn là chuyện bình thường. Sự rắc rối trong quy trình này rốt cuộc được đẩy về cho lũ trẻ và phụ huynh phải chịu. Tuy chính nhà trường cũng không muốn như vậy nhưng quy định bắt buộc. Với số tiền “eo hẹp” bởi phụ huynh cũng không dư dả gì.
Nơi không phải bất kỳ hộ kinh doanh nào cũng có thể cấp hóa đơn cho người mua. 600 đồng/ngày. Bản chất.
Cha thì đi làm hồ. Những bữa ăn cựu chưa chắc được bảo đảm. Với việc cắt 10% tiền ăn do bác mẹ học sinh đóng để mua hóa đơn thì trung bình mỗi trẻ phải tự đóng thuế cho bữa ăn đó từ 600-1.
000 đồng/ tháng nhưng vẫn phải trích ngược 10% để đóng thuế. Không hiểu lũ trẻ con đã được người lớn dạy phải lạc quan ngay từ ấu thơ hay đã học được sự giả dối từ rất sớm? Chỉ biết rằng với những bữa ăn như thế. Lũ trẻ đang lớn từng ngày nhưng chất lượng bữa ăn cho các bé lại không được đảm bảo.
Nghe mà thấy xót xa! Khi những măng non tương lai còn đang phải gồng mình đóng thuế ngay từ tấm bé trong những bữa ăn. Khi đó. “Đầu niên học là mỗi đứa đóng hơn 1 triệu đồng. Cụ thể: trong giá bán đã có thuế. Nhà trường dùng tiền ăn để mua hóa đơn lại càng không đúng. Nếu bị tính thuế kiểu đó coi như mỗi tháng mất tiền một ngày công làm hồ. Một phụ huynh xót xa. Vẫn biết quy định thì luôn “đúng” nhưng không phải cứ nhắm mắt áp dụng mà xong.
000 đồng/ngày. Nếu trường muốn thì phải “chấp nhận để họ kê giá thực phẩm cao hơn giá thị trường để trừ vào 10% thuế ghi trên hóa đơn đó”. Trong chuyện này. Theo quy định của Sở GD&ĐT tỉnh Bến Tre từ năm 2011.
Có hóa đơn đàng hoàng. … Ngoài chợ cho bữa ăn của trẻ thì người bán hầu như thường có hóa đơn. Hàng tháng mỗi đứa đóng tiền ăn hơn 400. Ông cho rằng. Song giải pháp cho những rối rắm trên vẫn chưa được đưa ra mà càng phân tách lại càng mắc vào cái vòng “luẩn quẩn”. Việc chi cục thuế huyện bán hóa đơn cho nhà trường cũng không đúng quy định. Chỉ có phụ huynh là phải gồng lưng trang trải.
Theo cô Trần Thị Bé Năm – hiệu phó Trường mầm non Tân Thủy (huyện Ba Tri) cho hay: “Không có tiểu thương nào có hóa đơn để giao cho nhà trường. Còn các trẻ măng non. 000-16. Cá. Câu chuyện cười dân gian “Cá gỗ” chắc đã được các cô đọc cho bé nghe nhiều lắn lắm.
Nhà trường khó có thể mua thực phẩm tại những chỗ đắt tiền có cỗi nguồn đảm bảo mà chỉ mau tại chợ. Có lẽ tại các trường mẫu giáo này.
Cái sai thuộc về người bán và của cả nhà trường. Nếu Sở GD&ĐT Bến Tre chỉ biết đổ lỗi cho “người bán” sai mà không có sự điều chỉnh quy định hoặc giúp nhà trường có các giải pháp tháo gỡ khác thì sự việc vẫn đang bế tắc.
Sở GD&ĐT tỉnh Bến Tre đã có công văn đề nghị các trường công lập của tỉnh cố định phải có hóa đơn chứng từ hợp pháp cho các khoản tổn phí cho trường. Quy định đưa ra để dễ bề quản lý. Mẹ chúng thì đi mua gánh bán bưng. Nghịch lý là trẻ học măng non tại các địa phương này được quốc gia hỗ trợ tiền ăn 120. Cô Phạm Thị Thành – hiệu trưởng trường mầm non Bảo Thuận (huyện Ba Tri) đã lý giải rằng những khoản phí như mua rau.
Thịt. Theo ông Lý Chí Hùng – Trưởng phòng kế hoạch – tài chính thuộc Sở GD&ĐT Bến Tre thì quy định về đề nghị có hóa đơn của Sở là hoàn toàn đúng chủ trương.
Trong khi tiền ăn của trẻ học mầm non bán trú trên địa bàn tỉnh Bến Tre hiện nay nao núng từ 12.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét