Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Cố mới thêm chấp.

Một đám cưới đơn sơ lặng lẽ diễn ra, như lời ba chị thì “tụi nó bôi tro trát trấu vào mặt tôi”

Cố chấp

Mẹ chị khóc, trong khi ba chị thì tự tín bảo: “Con gái mình có kẻ hầu người hạ quen rồi, cực khổ quá nó làm sao chịu nổi, giỏi lắm thì được ba bữa là quay về”. Hàng tuần, anh đều chở vợ về thăm nhà, có món gì ngon, anh cũng mang về biếu, ba mẹ vợ đau ốm, anh thay vợ trực trong bệnh viện… Thấy con rể thực lòng, ba mẹ chị cũng nguôi, họ có ý tặng một số vốn để anh làm ăn.

Chị là con một của chủ đại lý xăng dầu, từ nhỏ đã quen sống sung sướng. Sao không để mình và mọi người cùng nhẹ nhõm mà vui sống?   Thùy Gương. Mẹ chị đến chơi thấy cô con gái rượu dang nắng giữ xe, bò ra nhà lau sàn, nấu cơm, bà bật khóc, càng ác cảm với chàng rể.

Cản ngăn bằng nhiều cách nhưng bất thành, gia đình chị đành ưng ý cho anh chị cưới nhau.

Ba mẹ chị giờ đã thôi nghi ngờ chàng rể nhòm ngó gia tài của họ nên mở lời yêu cầu anh về quản lý mấy cây xăng, anh cũng từ chối. Nhưng gia đình chị lại nghĩ khác. Anh bảo: “Ba mẹ có thể thuê người quản lý. Anh mồ côi cha, đích mẫu ở quê và ba đứa em cần anh săn sóc. Cực khổ suốt mấy năm, anh cũng dành dụm mua được đất, xây nhà. Mấy năm sau, anh tự mình thành lập công ty, còn mua được mảnh vườn ở ngoại thành.

Sau cưới, không muốn chướng mắt ba mẹ vợ, anh xin phép để anh chị được ở nhà trọ. Chị yêu anh bởi thấy anh chân thành, chịu thương chịu khó, hiếu thảo với đích mẫu. Giờ ba mẹ chị đã già, muốn giao lại tài sản cho các con nhưng sớm muộn anh vẫn quyết liệt khước từ.

Biết anh nói lẫy nhưng ông bà cũng không biết làm cách nào. Ba mẹ chị phản đối quyết liệt vì cho rằng anh chỉ nhòm ngó gia tài của họ. Người khổ nhất trong chuyện này vẫn là chị.

Sau khi ngăn cấm tình cảm của con gái không có kết quả, ba mẹ chị đã gặp riêng anh, nói sẽ “bù” cho anh một số tiền với điều kiện anh chị chia tay nhau. Không ngờ anh lại từ chối, bảo: “Con làm ăn nhỏ thôi nên không cần nhiều tiền”.

Ngoài giờ làm, anh còn nhận thầu bãi giữ xe, làm mỏng thuế cho hai công ty khác. Mong muốn chung cục của ba mẹ chị là gia đình chị dọn về ở chung để được gần gũi con cháu, anh cũng không đồng ý.

Chỉ vì câu nói năm xưa của ba mẹ tôi mà tới giờ anh vẫn còn tự ái. Con không rành lĩnh vực này, rớ vào sợ làm thất thoát”. Cố chấp như anh giống như đeo tảng đá nặng, khổ bản thân và khổ cả những người xung quanh. Chị tâm can: “Ba mẹ tôi già rồi, muốn cả nhà sum họp cũng không được, muốn giao lại tài sản để an hưởng tuổi già cũng không xong.

Bên tình bên hiếu khiến chị khó xử. Tôi khóc hết nước mắt anh ấy vẫn không đổi ý”.

Khổ cho hai ông bà, dù nhiều bệnh tật nhưng thỉnh thoảng vẫn phải đảo một vòng qua mấy cột xăng để soát việc mua bán.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét